Chào mừng bạn đã đến với blog 365 Ngày yêu chúc các bạn vui vẻ!!!

21 thg 9, 2012

Hà Nội Gửi Đài Bắc



     ...Hà Nội -31.05.2010

 Chiều, em trở về nhà trọ trong cơn mưa xối xả, cơn dông đã báo hiệu trước từ lâu nhưng dường như em chẳng ý thức gì đến điều đó, chỉ đến khi những giọt nước kịp rơi ướt tóc và áo em mới nhận ra cái lạnh buốt đã bắt đầu cùng hạt mưa len lỏi thấm vào người. Em vội vàng chạy vào một quán nước có mái tạm bên đường để tránh mưa. Em ngước nhìn bầu trời với những đám mây dôngđen nặng trĩu đang hối hả bay ngang qua đầu em về nơi chân trời xa tắp. Những đám mây như muốn hỏi em: “Này, đi với tớ đi, có nhiều chỗ vui lắm, ấy chưa biết đâu”. Giá như em có thể bay được như đám mây, em sẽ bay về phương trời có anh, ở đấy em sẽ không có nỗi buồn, không có ưu phiền và không bao giờ em thấy lạnh giá như bây giờ. Thành phố trong mưa vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt với dòng người xe hối hả ngược xuôi. Một vài cô cậu học trò tan học hứng chí rủ nhau đội mưa nô đùa cười nói vang vang trên phố. Em nhìn bọn trẻ chợt nhớ ngày xưa em cũng từng như nhế, cũng hồn nhiên và thơ ngây, cũng thích đội mưa dông ra về, thích đừa nghịch vô tư giữa bạn bè. Ngày đó em chưa có anh, chưa nhận thấy mình cần thiết đối với ai đó và cũng chưa thấy mình cần thiết một ai đó. Ngày trước, khi tháng sáu về là khi bọn em viết viết lưu bút, trao nhau những món quà lưu niệm nho nhỏ, là lúc chia sẻ những buồn vui chuyện thi cử, rồi chợt buồn trong ngày bế giảng năm học cũ, chia tay nhau hẹn gặp mặt buổi khai trường. Những ngày tháng sáu đó đối với em có bao nhiêu nỗi niềm, tất cả đều thơ ngây và trong trắng như những tờ giấy chưa được viết lên một nét mực, những trang giấy đó là nơi em sẽ nắn nót viết lên những giấc mơ. Bây giờ giật mình nhớ lại chỉ thấy một chút giấc mơ thành hiện thực, một số ước mơ đã thành khói mây bay vút và rơi xuống vỡ tan như những hạt mưa dưới mặt đường nhựa ngoài kia.
  Trước mặt em là cơn mưa, cơn mưa của những ngày cuối tháng năm như muốn đem đi mọi lo toan nhọc nhằm trên vai mẹ, xoá mờ sự mệt nhoài vất vả hắn trên gương mặt cha, cuốn theo vô vàn những bận rộn trở trăn của cuộc sống bộn bề tất bật. Cơn mưa làm em dừng chân nhìn lại mọi người và nhận ra bao điều. Từ ngày đi học xa nhà có biết bao thứ cuốn em đi, bài vở, trường lớp, bạn bè, các phong trào hoạt động, cả những việc chuẩn bị cho một tương lai xa xôi về sau này cũng đang được hình thành trong tâm trí và điều đó làm em suy nghĩ vô cùng. May thay cơn mưa đã kéo em đứng lại, an ủi, xoa dịu và làm vơi đi bao nhiêu bận bịu mà trước đấy em chưa hề nhận ra.
  Trước mặt em là tháng sáu. Tháng sáu đối với một sinh viên năm hai như em cũng không có gì đặc biệt nếu em chưa có anh. Anh nhắc em tháng sáu đã đến, nghĩa là kỳ nghỉ hè của em cũng đã đến, tháng sáu em bước vào mùa hè với rất nhiều hoạt động trường lớp, sinh hoạt hè mà với tư cách cán bộ lớp em không thể không tham gia. nhiều việc là thế mà em vẫn xin đi làm, để học cách bươn chải trong cuộc sống, học cách hiểu thêm về cuộc đời, trau dồi kinh nghiệm giao tiếp và để chuẩn bị cho sự bắt đầu cuộc sống tự lập sau này.
Tháng sáu đến cũng có nghĩa là ngày anh về gần đến . Lần nào liên lạc với nhau anh cũng động viên em, an ủi khi thấy em buồn và dặn dò em cố gắng thực hiện tốt mọi dự định đã vạch ra và điều quan trọng nhất là không được xao nhãng việc học tập.Anh bảo em còn trẻ lắm, còn phải học tập và vươn lên rất nhiều, vì ngày mai của cả hai nên em phải học gấp hai. Hic, em chưa khẳng định được chắc chắn điều gì sau này nhưng những gì anh mong muốn ở em em hứa và sẽ cố gắng.Trước mặt em là cơn mưa.Trước mặt em là tháng sáu.Trên con đường em về em gặp rất nhiều người, mỗi người một gương mặt, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một dáng vẻ nhưng chẳng ai để ý đến em, cũng chẳng ai đủ trắc ẩn để bận tâm tới việc có một người con gái không chờ cơn mưa tạnh  vẫn bình thản ra về. Em sẽ đi qua tháng sáu cùng với nụ cười và nỗi nhớ anh.
 Hoài Thu.
Email : thucucmanh_mt@yahoo.com

4 thg 9, 2012

Whiskey Lullaby

“Whiskey Lullaby” là tên của một bài hát nhạc đồng quê. Ca khúc kể lại những đau đớn, giằng xé âm thầm trong nội tâm người lính khiến họ vĩnh viễn không thể quay về với cuộc sống trước đó, dù bình yên đã quay trở lại.



 
“Whiskey Lullaby” là tên của một bài hát nhạc đồng quê được viết bởi Bill Anderson và Jon Randall. Ca sĩ đầu tiên thể hiện bài hát này là Brad Paisley. Anh đã cùng song ca với Alison Krauss trong album Mud on the Tires của mình năm 2003. Whiskey Lullaby nhanh chóng được khán giả yêu thích và lọt vào top 3 trong bảng xếp hạng Billboard dành cho các ca khúc nhạc đồng quê. Đây là một trong ba ca khúc “đỉnh” nhất của Paisley, nó đã nhận được đĩa bạch kim của Hiệp hội Ghi âm đĩa hát Mĩ. Ngoài ra, Whiskey Lullaby còn được Hiệp hội nhạc đồng quê Mĩ bình chọn là bài hát thuộc thể loại nhạc đồng quê hay nhất năm 2005. Nhạc sĩ Jon Randall đã từng trải qua một thời kỳ khó khăn. Ông ly dị vợ và ngay sau đó bị gặp thất bại trong hai hợp đồng kinh doanh lớn. Tránh mặt đồng nghiệp và sự dòm ngó của cánh phóng viên, ông tới lánh ở nhà bạn và ở đó vài tuần. Khi đã bình tĩnh trở lại, ông muốn quay lại với cuộc sống thường nhật và đã nói với bạn của mình: “Này cậu, xin lỗi vì cách cư xử kỳ lạ của tớ trong những tuần qua nhé”. Bạn của ông nói rằng: “Chuyện đó bình thường thôi Jon ạ, tớ đã từng đặt chai thủy tinh lên đầu mình và dùng súng bắn vỡ tan. Tớ làm thế vài lần rồi. Thử tưởng tượng xem, trong những thời điểm khó khăn đó, nếu thay vì dí súng vào cái chai mà tớ dí súng vào đầu mình thì...” Khi Jon quay lại với công việc sáng tác, hình ảnh mà người bạn nói với ông vẫn luẩn quẩn trong đầu. Lúc đầu Bill Anderson định viết một bài hát có tên “Midnight Cigarette” (Hút xì-gà lúc nửa đêm) với câu hát mở đầu: ‘She put him out like the burning end of midnight cigarette.’ (Cô vứt anh đi như mẩu thuốc tàn lúc nửa đêm). Jon Randall rất thích câu hát đó và viết tiếp: “He put that bottle to his head and pulled the trigger” (Anh đặt cái chai lên đầu và siết cò). Ngay lúc đó, Bill Anderson liền nói: “Hãy quên bài ‘Midnight Cigarette’ đi. Cậu đã có ý tưởng hoàn hảo cho một bài hát rồi đấy”. Rồi cứ thế Jon tuôn ra những câu hát tiếp theo của bài Whiskey Lullaby. Đoạn video của bài hát được đặt trong hoàn cảnh chiến tranh thế giới thứ II vừa kết thúc. Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh một quân nhân (vai này được đóng bởi Rick Schroder, anh đồng thời cũng là đạo diễn của video) quay trở về nhà từ chiến trường. Khi bước vào nhà, anh nhìn thấy tấm ảnh của mình và vợ (Marisa Petroro). Ký ức vụt hiện ra với hình ảnh họ đứng dưới rặng liễu lúc chia tay nhau trước khi anh ra chiến trường. Anh nghe thấy tiếng cười của vợ trên gác, liền nghĩ rằng vợ đang ở một mình trên đó và chắc có điều gì thú vị. Khi anh mở cửa phòng ngủ ra, mọi việc trái hẳn với suy nghĩ của anh, vợ đang ở trên giường với người đàn ông khác. Anh liền bỏ đi, sau đó hai người chia tay. Lời thứ nhất xoay quanh việc anh quân nhân suốt ngày say xỉn nhưng vẫn không thể nào gạt khỏi đầu mình hình ảnh của vợ. Anh uống nhiều rượu hòng quên đi tất cả, anh trở nên nghiện ngập. Điệp khúc thứ nhất kết thúc với hình ảnh đám tang của anh và người vợ lặng lẽ khóc. Lời thứ hai bắt đầu với hình ảnh người vợ cũng tập uống rượu. Trong cơn say, cô nhảy với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác nhưng ở người đàn ông nào, cô cũng chỉ thấy khuôn mặt của chồng mình. Cô vẫn luôn dằn vặt bản thân rằng chính vì lỗi lầm của mình mà dẫn tới cái chết của chồng. Cô chỉ có thể cảm thấy bớt dằn vặt khi say trong men rượu. Cuối lời hai là hình ảnh cô ngồi bên mộ chồng khóc lóc và uống rượu. Điệp khúc cuối là hình ảnh đám tang của cô diễn ra năm 1947. Khi bài hát kết thúc cũng là lúc mọi người dời khỏi đám tang của cô. Cô con gái nhỏ bước đi, ngoái đầu nhìn lại và thấy linh hồn của bố mẹ đã quay trở về đoàn tụ hạnh phúc bên nhau. Bé gái trong đoạn video chính là con gái của đạo diễn đồng thời là diễn viên nam chính Rick Schroder. Video được ghi hình, làm hậu kỳ và ra mắt công chúng trong vòng 24 ngày. Bài hát là một câu chuyện buồn xót xa. Những đau đớn giằng xé âm thầm trong nội tâm khiến con người vĩnh viễn không thể quay về với cuộc sống trước đó của họ dù bình yên đã quay trở lại. Chiến tranh để lại nhiều mất mát đau thương, đặc biệt đối với các gia đình. Những người phụ nữ chung thủy chờ chồng mòn mỏi, những người phụ nữ không thắng nổi cám dỗ của cuộc sống đã lỡ sai lầm, tất cả họ đều đáng thương. Họ không có tội, không ai có tội, chỉ bởi chiến tranh đã lấy đi hạnh phúc bình yên và bé nhỏ của họ. Có nhiều phụ nữ bất hạnh như thế bước ra từ những cuộc chiến tranh...
Sưu tầm.

Cà phê một mình


Cà phê một mình

Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa bằng lăng ngợp sắc tím, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa, nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi…
Giai điệu này Ngọc Lễ viết cho một buổi sáng “Sài Gòn chợt mưa” gieo vào lòng nỗi nhớ chênh vênh mang hình luyến tiếc từ một “cuộc tình mong manh”. Và bởi có rất nhiều những “cuộc tình mong manh” trôi qua trong đời mỗi người, nên cái lẻ loi “cà phê một mình” của người chốn phương Nam vượt qua không gian mà giăng trong một sớm Hà Nội trở gió. Lòng trôi đi cùng những giai điệu về em. Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh

Ngày em nói lời chia tay là một ngày chớm đông buồn lạnh lẽo. Em nói bình thản và nhẹ tênh như những làn mưa bụi lất phất nhẹ bay trên những vòm cây đang mùa rụng lá mà tôi nghe lòng mình tê buốt, nhói đau…Trong góc tối của một quán cà phê trên đường Bưởi, em quay mặt đi, lạnh lùng, dứt khoát… Em không muốn nhìn vào mắt tôi, thấy phút tôi yếu mềm, sợ lòng mình cũng yếu mềm theo, hay thực sự tình yêu em dành cho tôi đã nguội lạnh? Tôi không biết. Mùa đông không biết. Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết… Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…
Những thanh âm hoài niệm khắc khoải, một dấu hỏi vô hình day dứt cho một cuộc tình đi qua:
Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang
Căn phòng của tôi vẫn tràn ngập hình bóng của em, tràn ngập kỷ niệm. Một cành hoa sữa cuối thu đã khô còn đó, gợi nhớ bờ môi em ấm nồng trên đường Nguyễn Du. Nụ hôn đầu vụng dại, và ngỡ giây phút ấy thời gian như ngừng lại, chỉ có hai chúng ta trong không gian của một tình yêu thánh thiện. Tôi đã tưởng rằng cuộc đời này em thuộc về tôi mãi mãi, rằng hai ta vỡ ra từ một mảnh nguyên thể nào đấy của thượng đế, sinh ra là để cho nhau, để đến với nhau mà hợp nhất, gắn kết khăng khít…Nhưng giờ đây, đối diện với thực tại vẫn là nỗi ám ảnh về “một ngày mưa buồn” em đi, gió đông về lạnh đầy trên đôi bàn tay tôi hụt hẫng theo ánh nhìn vời vợi về mãi cuối con đường xa xăm… Em đi qua tôi – như cánh chim trắng bỏ lại khung trời ân tình xưa hoang lạnh. Những kỷ niệm chẳng thể ấm lên thành lửa sưởi ấm cho tim – chỉ thấy lòng như căn nhà trống gió lùa bốn hướng, mênh mang buồn theo cơn gió đông hờ hững…
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi, em ơi…
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết ta xa nhau thật rồi
Ơ………. hờ
Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từng “từng giọt cà phê ngọt đắng” đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng “mây thấp trên đầu”, “biết ta xa nhau thật rồi” – một thực tại chẳng thể đổi thay. Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất cuộc tình, trong bóng tối ly cà phê cùng lời tự vấn: Em giờ nơi đâu?
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn; giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 5 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…
Sưu tầm.
  

28 thg 8, 2012

Mùa heo may xưa


Những mùa heo may đều gắn với kỷ niệm vui buồn, có chia ly và đoàn tụ. Trời xanh và mây trắng cứ bồng bềnh như mơ. Gió cũng chỉ đủ làm cho những trái tim rộn ràng thổn thức, đủ để các bạn trẻ tựa vào nhau, nâng nhau đi vào một mùa hạnh phúc.
Heo may đã về. Phố phường Hà Nội sau một mùa nắng bất thường, “tiết tháng 7 mưa dầm sùi sụt” chẳng đến, nhưng heo nay thì cứ về đúng nhịp, vẫn nguyên vẹn cái tiền định của đất trời.
Tôi đứng trên căn gác nhà mình mà thả hồn theo làn gió heo may đầu mùa thổi tới. Cái se se của đất trời chuyển vụ. Cái xào xạc của những chiếc lá oằn mình qua mùa mưa bão. Cái háo hức của những bông hải đường rung lên trước những ngọn gió heo may đầu tiên. Ngoài kia những chùm hoa sữa cũng đã bắt đầu nhu nhú.
Kể cũng lạ về loài hoa hải đường. Đó là loài hoa đặc biệt mà tôi từng được biết. Đặc biệt không phải ở màu đỏ tươi đến nao lòng, sặc sỡ mà không chói lóa. Đặc biệt cũng không phải ở màu xanh ngăn ngắt của lá. Đặc biệt cũng không phải màu vàng óng ánh của nhụy hoa. Cái đặc biệt chính là thời gian mà bông hoa ngậm trong mình để có được những sắc màu ấy.
Tôi cứ nghĩ lẩn thẩn rằng, đến như loài hoa để có được những sắc màu dâng hiến đẹp đẽ cũng phải trải qua nhiều nắng gió. Nụ hoa bắt đầu có từ cuối xuân đầu hạ. Chưng cất từ những tia nắng gay gắt của một mùa hè chói lóa. Chưng cất từ những gió mưa vần vũ, từ những cái lạnh tê lòng. Phải chăng mọi cái “ăn xổi ở thì” sẽ nhanh tàn chóng héo?
Ký ức lại đưa tôi về với những tháng ngày xa xưa của tuổi học trò. Tôi vẫn nhớ như in cái cây hải đường bên bờ ao nhà bạn. Ở nơi đó chúng tôi đã cùng nhau học bài, cùng nhau đón ngọn gió nồm nam mát rượi ngan ngát hương lúa, ngào ngạt hương cau. Ngày ấy tôi thật vô tâm. Chỉ biết đến mùa xuân để có được những cành hoa mướt xanh và sặc sỡ mà không hiểu cái điều sâu xa về loài hoa mà bạn đã gửi gắm…
Cuộc đời mỗi con người đều có những ngọn gió heo may và đồng hành cùng nó. Riêng với tôi nó còn là người bạn tri kỷ của tuổi thơ lam lũ. Ai đã ở quê sẽ háo hức như thế nào khi đón ngọn heo may về.

Heo may cũng bắt đầu mùa cốm. Cốm quê tôi không có cái màu xanh mươn mướt và dẻo thơm như cốm Vòng, nhưng đối với bọn trẻ chúng tôi đó là cả một mùa háo hức và mong nhớ.
Thường đến mùa cốm, mẹ tôi bao giờ cũng làm cho bọn trẻ chúng tôi một vài mẻ. Bố và các anh chị tôi ngày ấy đều công tác xa nhà, chỉ còn lại mẹ và hai chị em tôi. Thích ăn là thế nhưng phải ngồi rang thì lúc nào tôi cũng “nhường” cho chị. Rang và giã cốm là cả một nghệ thuật. Thường thì mẹ tôi phải đảm đương tất cả các khâu, còn chúng tôi chỉ là người trợ giúp.
Heo may cũng gắn liền với mùa cá. Tôi không phải là một tay “sát cá” nhưng heo may về cũng là mùa để có những bữa tiệc cá rộn ràng. Bây giờ thì đồng đất quê tôi không còn cá nữa, nhưng ngày trước cá nhiều vô kể. Có lần đang ngồi trong nhà ăn cơm, một trận mưa rào lai láng, cá rô rạch vào đến tận sân nhà.
Heo may là mùa cá nhảy, bạn đã biết đến điều đó chưa?
Chính cái tuổi trẻ chúng tôi háo hức đón heo may cũng vì lẽ đó. Chưa có nhà “cá học” nào giải thích vì sao đến mùa này cá lại nhảy. Nhưng những nhà “cá học” nông thôn chúng tôi cho rằng do chuyển thời tiết mà cá di chuyển. Và trên đường di chuyển gặp chướng ngại vật cá sẽ sẵn sàng nhảy qua, kể cả bờ. Lợi dụng điều đó chúng tôi đã “giăng bẫy” bắt cá.
Còn nhớ trước ngày tôi xa quê, xa mái trường, lại là mùa heo may tôi “giăng bẫy” bắt được nhiều cá nhất. Khi đi thăm một vòng khu đồng đất quê mình, chúng tôi đã xác định được khu ruộng có nhiều cá. Thế là chúng tôi bắt đầu “cuộc chiến”, dùng xẻng, thuổng phá bờ, đào những cái “khăm”. “Khăm” là tiếng quê gọi chứ thực ra là những cái hố dài chạy suốt cả bờ ruộng. Hố không quá sâu, chỉ độ 40cm, miễn là khi cá xuống không thể nhảy lên được. Hai bên thành hố chúng tôi để bờ cao hơn mặt nước một tý. Khi cá di chuyển gặp bờ sẽ nhảy qua và rơi vào “khăm”. Đào chưa xong mà trời đã tối nên chúng tôi cố gắng đào một chỗ sâu hơn để nếu cá nhảy qua thì dồn vào đấy.
Sáng ra, nghĩ chưa có nhiều cá nhảy nên cũng đủng đỉnh, à ơi. Mặt trời lên độ “hơn cây sào” chúng tôi mới ra kiểm tra “trận địa” vừa giăng. Thật không tin vào mắt mình nữa. Cơ man nào là cá. Nhiều nhất là cá quả và cá rô. Hôm đó tha hồ mà trổ tài làm các món ăn ngon…
Rồi khi heo may thổi mạnh, chúng tôi tiễn bạn bè cùng lớp ra trận. Chia tay nhau mà có gì đâu, chỉ là những điệu hát lời ca và những cuốn sổ tay ghi mấy dòng lưu bút. Chúng tôi nghĩ khó có ngày gặp lại nhau khi ngoài kia tiếng súng đang chát chúa gần lắm.
Tuổi mười tám lần đầu xa mẹ
Trang sách gấp rồi phía lửa cháy mở ra
Cây bàng cháy khung trời cửa sổ
Bạn gửi gì khi ngắt lá trao ta…

Tiễn bạn đi chưa lâu, tôi cũng lên đường. Bẵng đi mấy năm chúng tôi quên cả ngọn gió heo may quay quắt, những mẻ cốm ngát xanh cùng những con cá quẫy bắn bùn tung tóe.
Tôi trở lại mái trường cũng đúng vào năm hòa bình đầu tiên và bắt đầu có ngọn gió heo may thổi tới. Tôi là người may mắn hơn các bạn vì đi sau lại được về trước. Có những người bạn của chúng tôi đã vĩnh viễn không quay trở về. Gặp nhau để chia tay nhau mà nước mắt cứ giàn dụa…
Ngày tôi vào trường cũng là ngày cô bạn ngày xưa lại chuẩn bị ra trường. Ước mơ của bạn được vào học Văn của trường Tổng hợp thế là không thành. Thi đậu vào trường nhưng lại phân học Sử làm bạn buồn mất cả tháng trời.
Chúng tôi chia tay nhau dưới những hàng nhãn của khu Mễ Trì. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ được về ngồi trong giảng đường này, được cùng bạn đi dưới những hàng nhãn, hàng bằng lăng và hàng liễu đang xõa tóc trên khắp lối mòn của trường đang xào xạc rung lên trước cơ man nào là gió. Cuộc đời nhiều cái không thể lường hết. Chỉ mấy năm thôi nhưng mọi cái tưởng như không thể giờ đã trở thành có thể.
Ngoài kia, tiếng tàu điện ầm ào đang chậm chậm vào ga và tiếng leng keng vui như tiếng cười con trẻ.
Những mùa heo may, ơi những mùa heo may, có kỷ niệm vui buồn, có chia ly và đoàn tụ. Chẳng có ở đâu như mảnh đất này lại có cái mùa kỳ lạ đến nhường ấy. Trời xanh và mây trắng cứ bồng bềnh như mơ. Gió chỉ đủ làm rung nhẹ hàng cây, đủ để mặt hồ gợn sóng. Gió cũng chỉ đủ làm cho những trái tim rộn ràng thổn thức, đủ để các bạn trẻ tựa vào nhau, nâng nhau đi vào một mùa hạnh phúc.

Còn chúng tôi, gió cũng chỉ đủ làm lay nhẹ những mảnh hồn để nhớ về những ngày xa xưa, để chắp nối lại thành cuộc đời mỗi con người.
Heo may bao giờ cũng đúng hẹn. Như Hồ Tây đúng hẹn chim Sâm Cầm cũng sẽ lại về.
Sưu Tầm.

27 thg 8, 2012

Lời hứa


Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.
Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói, cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta hứa?
Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?
Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?

Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội vã. Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho nhau.
Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ một người nào đó. Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?
Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa? Có những lời hứa thật ngọt ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy, thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào niềm tin ta trao nhau là chưa đủ?
Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng thành. Một người dù đã 18, 25 hay 50 tuổi, nếu như vẫn quên đi những lời đã hứa, thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 5 đang học cách làm quen với cuộc sống.
Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một câu chuyện rằng, một cô bé 11 tuổi vẫn đòi mẹ mua một con búp bê, dù cho cô bé không còn thích món đồ chơi đó nữa. Nhưng đó là món quà mà mẹ cô hứa sẽ trao tặng khi cô vào lớp một. Cứ tưởng chừng thật là vụn vặt, nhưng câu chuyện đó lại khiến tôi bất giác giật mình. Lời hứa từ khi 6 tuổi, giờ đã qua bảy năm, nhưng niềm hi vọng về lời hứa đó vẫn lớn lên theo cô bé từng ngày, và cô vẫn luôn mong chờ một ngày điều đó thành hiện thực. Có thể với cô gái nhỏ đó, giá trị không nằm ở con búp bê, mà giá trị nằm ở lời người mẹ hứa. Lẽ nào sức mạnh của lời hứa lại lớn đến vậy, khiến người ta luôn ghi sâu, rồi mong đợi dù điều đó không còn giá trị?
Có lẽ vậy, chỉ nên hứa khi đã trả về cho nó những giá trị ban đầu. Bởi những khi như thế, ta mới có thể trưởng thành, và những tin yêu mới thực sự ý nghĩa.
Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng, biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được đặt sau bất cứ mối quan hệ nào. Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi được đến điểm tận cùng.
Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên? Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành? Phải đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng, đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?
Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi?
Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin? Qua biết bao lâu rồi cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và đã bao lâu rồi ta có thể cảm  nhận sự cam kết của một người qua từng hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính con tim?
Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí.
Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn. Đừng cố ở bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.
Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành.
Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?
Sưu tầm.

25 thg 8, 2012

Tạm biệt anh


Mình yêu nhau được 2 năm rồi anh nhỉ?

2 năm đó chưa một giây phút nào em không nhớ đến anh. Những ngày tháng xa anh, nỗi nhớ dày vò em đến cùng kiệt nhưng em chưa từng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc vì em biết rằng anh vẫn luôn chờ đợi và yêu em. Cuối cùng thì thời gian thử thách cũng đã qua. Em đã trở về bên vòng tay anh.

Những tưởng sẽ chẳng còn gì có thể chia cắt hai ta nữa nhưng em đã sai mất rồi. Em nhớ lần đầu giận anh, em nói chia tay. Trời mưa gió bão bùng, lụt lội khắp nơi, anh chẳng ngại đường xa đội mưa sang nhà em. Ngồi chờ em hàng giờ dưới mưa. Em xót xa xen lẫn hạnh phúc. Em xót xa vì sợ anh ốm. Em hạnh phúc vì có một người đàn ông yêu em hết lòng. Nhưng đó cũng là lần duy nhất anh lo sợ mất em. Kể từ đó mỗi khi em giận anh cũng chỉ gửi một tin nhắn đơn thuần là anh sai rồi anh xin lỗi và bỏ mặc em muốn giận dỗi đến bao giờ thì tùy. Vì sao thế anh? Có phải yêu em nhàm chán quá không? Em trở về sau một năm du học và ngỡ ngàng trước tình yêu nơi anh. Dường như bao nhiêu nhiệt huyết ngày xưa ấy đã tan biến. Anh của hiện tại không còn là người đàn ông nồng nàn với ngọn lửa yêu thương sưởi ấm trái tim em nữa. Anh lạnh nhạt và hững hờ lắm. Anh biết không? Anh hay nổi cáu với em và thường xuyên bỏ mặc mọi cảm xúc của em. Anh bảo là thời gian xa cách anh đã quen cuộc sống thiếu vắng em, anh đã quên mất cách quan tâm chăm sóc một người rồi nhưng anh sẽ sửa để em khôngbuồn. Em lại chờ đợi và cố gắng để anh của ngày trước trở về bên em mà càng đợi càng thấy xa vời anh ạ.

Lần giận nhau gần đây nhất em lại nói chia tay. Lời chia tay thứ 2 kể từ ngày yêu nhau. Anh cũng chẳng lấy gì làm lo lắng. Không điện thoại, không tin nhắn, không gì cả. Em đã hụt hẫng vô cùng anh ạ! Lý trí em muốn buông xuôi nhưng trái tim em không cho phép em làm thế. Và em đã tự làm lành với anh vì em nhớ anh quá. Ngày trước sau mỗi lần giận nhau mình sẽ yêu nhau nhiều hơn anh nhỉ? Nhưng giờ đã khác rồi. Em buồn lắm anh ạ.
Và đến giờ là lời chia tay thứ 3. Anh cũng lại chọn im lặng. Anh đã nói rằng suốt cuộc đời này sẽ chỉ yêu riêng mình em cơ mà, rằng dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không để mất em cơ mà. Sao anh không níu kéo em? Anh thừa khả năng làm điều đó mà. Nếu như anh chạy đến và ôm chặt em vào lòng thì em sẽ lại nức nở trên vai anh và quên hết giận hờn mà. Em nói em muốn chia tay vì em giận anh nhưng thực sự trong lòng em vẫn yêu anh nhiều lắm. Anh biết điều đó mà. Những ngày qua đối với em như hàng thế kỷ vậy. Em cứ ngồi chờ tiếng chuông điện thoại reo và mong đó là anh nhưng chẳng thấy. Anh hết yêu em rồi đúng không anh?
Là vì có người khác hơn em hay là vì lý do gì vậy? Cho em một lý do đi anh. Đã đến lúc em và anh phải bước đi trên hai con đường rồi sao anh? Đến bao giờ em mới lại có thể cười một nụ cười trọn vẹn đây?

Em nhớ anh! Tình yêu chúng mình đã vượt qua biết bao thử thách nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thứ cảm xúc hời hợt, chóng vánh thế này thôi sao? Mình mất nhau thật rồi. Em chúc anh tìm được người mới yêu anh nhiều hơn em đã từng. Em cũng sẽ sớm tìm được người hiểu em hơn anh thôi. Cảm ơn anh vì đã yêu em. Tạm biệt anh…!
Sưu tầm.
Nguồn : 4love.vn

24 thg 8, 2012

Không thể tìm lại


- Mua cho em con gấu kia đi anh. Con kia kìa…

Vừa nói con bé vừa rướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con gấu rất to, phải gần bằng một người. Trông cũng khá đẹp…
- Anh làm gì có tiền. To lắm, chắc là đắt. Sinh viên nghèo kiếm đâu ra…
Chàng trai nói với cô bé vẻ chán chán và xấu hổ nữa.
- Mua cho em đi anh, anh chẳng bao giờ tặng em cái gì to tát vậy. Em thích con gấu ấy. . .
- Nhưng anh nói thật mà. A xin lỗi. Sau này có tiền rồi anh tặng em được không?
- Nhưng em muốn bây giờ mà.
- …
Ừ, rồi anh mua được không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

- A ơi, chiều nay đi chơi được không?

- A bận rồi. Khi khác được không?
- Ừ
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, anh đi không?
- Anh không đi đâu. A có việc…
. . . . . . . . . . . . . . . .
- Sao cả tháng nay anh không đi chơi với em. Anh tránh em à?
Con bé tức tối hỏi.
- Không! Anh bận thật.
- Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nỗi không dành được 30 phút cho em à?
- Anh xin lỗi…
- Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng anh chẳng tới là sao. Em cứ phải chờ đợi anh là sao? Em không chịu được đâu. Anh đã không cho em được bất cứ thứ gì lại còn tránh mặt em… Anh quá đáng lắm!
Và con bé bỏ đi ,vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa gần hè.
Tối đó con bé nhắn tin: "Em muốn chia tay”
"Sao thế, anh xin lỗi em rồi mà. Em giận anh à?”
“Em cảm thấy hết tình cảm rồi. Không yêu anh nữa. Với lại em cần nhiều hơn những gì anh có thể cho em. Quyết định vậy đi. Chia tay.”
“Ừm…”
. . .
Và chia tay, con bé bắt đầu quen rồi yêu một người khác qua sự giới thiệu của bạn nó. Thi thoảng nó gặp lại người yêu cũ. Nhưng những gì nó làm là quay đi và bước tiếp…
Có lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trong quán cafe vào giờ đông khách nhất. Nó tự nhủ: đi làm kiếm tiền à. Chắc là nợ tiền nhà…
Hai tháng. Nó đã có người yêu mới được hai tháng. Cũng đồng nghĩa với việc chia tay người cũ một khoảng thời gian gần như vậy.
Máy điện thoại có tin nhắn.
“Em ra ngoài được không?"
"Đang mưa. Anh tìm gặp em làm gì?"
"Em ra cổng thôi. Anh có thứ muốn đưa cho em".
Nó với cái ô, rồi lật đật ra cổng…
- Anh tặng em. Như anh đã hứa. Món quà cuối cùng.
Nó lặng người. Là con gấu ấy. Con gấu nó đã đòi mua. Người anh ướt sũng trong mưa, nhưng con gấu thì được bọc kín lại trong giấy bóng.
- Anh đã hứa tặng em, khi nào anh đủ tiền, giờ anh mới có đủ. Tặng muộn một tý. Em sống hạnh phúc nhé!
Nó cầm con gấu to. Nặng trịck không biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất sau những giọt nước mưa buốt tê tái. Thì ra người yêu nó không đi chơi với nó vì anh đi làm thêm. Và anh đi làm thêm là vì nó, vì sự ích kỷ, ngu xuẩn của nó.


Sưu tầm.


Cảm xúc - 365 ngày yêu: Hà Nội gửi Đài Bắc