Chào mừng bạn đã đến với blog 365 Ngày yêu chúc các bạn vui vẻ!!!

21 thg 9, 2012

Hà Nội Gửi Đài Bắc



     ...Hà Nội -31.05.2010

 Chiều, em trở về nhà trọ trong cơn mưa xối xả, cơn dông đã báo hiệu trước từ lâu nhưng dường như em chẳng ý thức gì đến điều đó, chỉ đến khi những giọt nước kịp rơi ướt tóc và áo em mới nhận ra cái lạnh buốt đã bắt đầu cùng hạt mưa len lỏi thấm vào người. Em vội vàng chạy vào một quán nước có mái tạm bên đường để tránh mưa. Em ngước nhìn bầu trời với những đám mây dôngđen nặng trĩu đang hối hả bay ngang qua đầu em về nơi chân trời xa tắp. Những đám mây như muốn hỏi em: “Này, đi với tớ đi, có nhiều chỗ vui lắm, ấy chưa biết đâu”. Giá như em có thể bay được như đám mây, em sẽ bay về phương trời có anh, ở đấy em sẽ không có nỗi buồn, không có ưu phiền và không bao giờ em thấy lạnh giá như bây giờ. Thành phố trong mưa vẫn ồn ào, vẫn náo nhiệt với dòng người xe hối hả ngược xuôi. Một vài cô cậu học trò tan học hứng chí rủ nhau đội mưa nô đùa cười nói vang vang trên phố. Em nhìn bọn trẻ chợt nhớ ngày xưa em cũng từng như nhế, cũng hồn nhiên và thơ ngây, cũng thích đội mưa dông ra về, thích đừa nghịch vô tư giữa bạn bè. Ngày đó em chưa có anh, chưa nhận thấy mình cần thiết đối với ai đó và cũng chưa thấy mình cần thiết một ai đó. Ngày trước, khi tháng sáu về là khi bọn em viết viết lưu bút, trao nhau những món quà lưu niệm nho nhỏ, là lúc chia sẻ những buồn vui chuyện thi cử, rồi chợt buồn trong ngày bế giảng năm học cũ, chia tay nhau hẹn gặp mặt buổi khai trường. Những ngày tháng sáu đó đối với em có bao nhiêu nỗi niềm, tất cả đều thơ ngây và trong trắng như những tờ giấy chưa được viết lên một nét mực, những trang giấy đó là nơi em sẽ nắn nót viết lên những giấc mơ. Bây giờ giật mình nhớ lại chỉ thấy một chút giấc mơ thành hiện thực, một số ước mơ đã thành khói mây bay vút và rơi xuống vỡ tan như những hạt mưa dưới mặt đường nhựa ngoài kia.
  Trước mặt em là cơn mưa, cơn mưa của những ngày cuối tháng năm như muốn đem đi mọi lo toan nhọc nhằm trên vai mẹ, xoá mờ sự mệt nhoài vất vả hắn trên gương mặt cha, cuốn theo vô vàn những bận rộn trở trăn của cuộc sống bộn bề tất bật. Cơn mưa làm em dừng chân nhìn lại mọi người và nhận ra bao điều. Từ ngày đi học xa nhà có biết bao thứ cuốn em đi, bài vở, trường lớp, bạn bè, các phong trào hoạt động, cả những việc chuẩn bị cho một tương lai xa xôi về sau này cũng đang được hình thành trong tâm trí và điều đó làm em suy nghĩ vô cùng. May thay cơn mưa đã kéo em đứng lại, an ủi, xoa dịu và làm vơi đi bao nhiêu bận bịu mà trước đấy em chưa hề nhận ra.
  Trước mặt em là tháng sáu. Tháng sáu đối với một sinh viên năm hai như em cũng không có gì đặc biệt nếu em chưa có anh. Anh nhắc em tháng sáu đã đến, nghĩa là kỳ nghỉ hè của em cũng đã đến, tháng sáu em bước vào mùa hè với rất nhiều hoạt động trường lớp, sinh hoạt hè mà với tư cách cán bộ lớp em không thể không tham gia. nhiều việc là thế mà em vẫn xin đi làm, để học cách bươn chải trong cuộc sống, học cách hiểu thêm về cuộc đời, trau dồi kinh nghiệm giao tiếp và để chuẩn bị cho sự bắt đầu cuộc sống tự lập sau này.
Tháng sáu đến cũng có nghĩa là ngày anh về gần đến . Lần nào liên lạc với nhau anh cũng động viên em, an ủi khi thấy em buồn và dặn dò em cố gắng thực hiện tốt mọi dự định đã vạch ra và điều quan trọng nhất là không được xao nhãng việc học tập.Anh bảo em còn trẻ lắm, còn phải học tập và vươn lên rất nhiều, vì ngày mai của cả hai nên em phải học gấp hai. Hic, em chưa khẳng định được chắc chắn điều gì sau này nhưng những gì anh mong muốn ở em em hứa và sẽ cố gắng.Trước mặt em là cơn mưa.Trước mặt em là tháng sáu.Trên con đường em về em gặp rất nhiều người, mỗi người một gương mặt, mỗi người một tâm trạng, mỗi người một dáng vẻ nhưng chẳng ai để ý đến em, cũng chẳng ai đủ trắc ẩn để bận tâm tới việc có một người con gái không chờ cơn mưa tạnh  vẫn bình thản ra về. Em sẽ đi qua tháng sáu cùng với nụ cười và nỗi nhớ anh.
 Hoài Thu.
Email : thucucmanh_mt@yahoo.com

4 thg 9, 2012

Whiskey Lullaby

“Whiskey Lullaby” là tên của một bài hát nhạc đồng quê. Ca khúc kể lại những đau đớn, giằng xé âm thầm trong nội tâm người lính khiến họ vĩnh viễn không thể quay về với cuộc sống trước đó, dù bình yên đã quay trở lại.



 
“Whiskey Lullaby” là tên của một bài hát nhạc đồng quê được viết bởi Bill Anderson và Jon Randall. Ca sĩ đầu tiên thể hiện bài hát này là Brad Paisley. Anh đã cùng song ca với Alison Krauss trong album Mud on the Tires của mình năm 2003. Whiskey Lullaby nhanh chóng được khán giả yêu thích và lọt vào top 3 trong bảng xếp hạng Billboard dành cho các ca khúc nhạc đồng quê. Đây là một trong ba ca khúc “đỉnh” nhất của Paisley, nó đã nhận được đĩa bạch kim của Hiệp hội Ghi âm đĩa hát Mĩ. Ngoài ra, Whiskey Lullaby còn được Hiệp hội nhạc đồng quê Mĩ bình chọn là bài hát thuộc thể loại nhạc đồng quê hay nhất năm 2005. Nhạc sĩ Jon Randall đã từng trải qua một thời kỳ khó khăn. Ông ly dị vợ và ngay sau đó bị gặp thất bại trong hai hợp đồng kinh doanh lớn. Tránh mặt đồng nghiệp và sự dòm ngó của cánh phóng viên, ông tới lánh ở nhà bạn và ở đó vài tuần. Khi đã bình tĩnh trở lại, ông muốn quay lại với cuộc sống thường nhật và đã nói với bạn của mình: “Này cậu, xin lỗi vì cách cư xử kỳ lạ của tớ trong những tuần qua nhé”. Bạn của ông nói rằng: “Chuyện đó bình thường thôi Jon ạ, tớ đã từng đặt chai thủy tinh lên đầu mình và dùng súng bắn vỡ tan. Tớ làm thế vài lần rồi. Thử tưởng tượng xem, trong những thời điểm khó khăn đó, nếu thay vì dí súng vào cái chai mà tớ dí súng vào đầu mình thì...” Khi Jon quay lại với công việc sáng tác, hình ảnh mà người bạn nói với ông vẫn luẩn quẩn trong đầu. Lúc đầu Bill Anderson định viết một bài hát có tên “Midnight Cigarette” (Hút xì-gà lúc nửa đêm) với câu hát mở đầu: ‘She put him out like the burning end of midnight cigarette.’ (Cô vứt anh đi như mẩu thuốc tàn lúc nửa đêm). Jon Randall rất thích câu hát đó và viết tiếp: “He put that bottle to his head and pulled the trigger” (Anh đặt cái chai lên đầu và siết cò). Ngay lúc đó, Bill Anderson liền nói: “Hãy quên bài ‘Midnight Cigarette’ đi. Cậu đã có ý tưởng hoàn hảo cho một bài hát rồi đấy”. Rồi cứ thế Jon tuôn ra những câu hát tiếp theo của bài Whiskey Lullaby. Đoạn video của bài hát được đặt trong hoàn cảnh chiến tranh thế giới thứ II vừa kết thúc. Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh một quân nhân (vai này được đóng bởi Rick Schroder, anh đồng thời cũng là đạo diễn của video) quay trở về nhà từ chiến trường. Khi bước vào nhà, anh nhìn thấy tấm ảnh của mình và vợ (Marisa Petroro). Ký ức vụt hiện ra với hình ảnh họ đứng dưới rặng liễu lúc chia tay nhau trước khi anh ra chiến trường. Anh nghe thấy tiếng cười của vợ trên gác, liền nghĩ rằng vợ đang ở một mình trên đó và chắc có điều gì thú vị. Khi anh mở cửa phòng ngủ ra, mọi việc trái hẳn với suy nghĩ của anh, vợ đang ở trên giường với người đàn ông khác. Anh liền bỏ đi, sau đó hai người chia tay. Lời thứ nhất xoay quanh việc anh quân nhân suốt ngày say xỉn nhưng vẫn không thể nào gạt khỏi đầu mình hình ảnh của vợ. Anh uống nhiều rượu hòng quên đi tất cả, anh trở nên nghiện ngập. Điệp khúc thứ nhất kết thúc với hình ảnh đám tang của anh và người vợ lặng lẽ khóc. Lời thứ hai bắt đầu với hình ảnh người vợ cũng tập uống rượu. Trong cơn say, cô nhảy với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác nhưng ở người đàn ông nào, cô cũng chỉ thấy khuôn mặt của chồng mình. Cô vẫn luôn dằn vặt bản thân rằng chính vì lỗi lầm của mình mà dẫn tới cái chết của chồng. Cô chỉ có thể cảm thấy bớt dằn vặt khi say trong men rượu. Cuối lời hai là hình ảnh cô ngồi bên mộ chồng khóc lóc và uống rượu. Điệp khúc cuối là hình ảnh đám tang của cô diễn ra năm 1947. Khi bài hát kết thúc cũng là lúc mọi người dời khỏi đám tang của cô. Cô con gái nhỏ bước đi, ngoái đầu nhìn lại và thấy linh hồn của bố mẹ đã quay trở về đoàn tụ hạnh phúc bên nhau. Bé gái trong đoạn video chính là con gái của đạo diễn đồng thời là diễn viên nam chính Rick Schroder. Video được ghi hình, làm hậu kỳ và ra mắt công chúng trong vòng 24 ngày. Bài hát là một câu chuyện buồn xót xa. Những đau đớn giằng xé âm thầm trong nội tâm khiến con người vĩnh viễn không thể quay về với cuộc sống trước đó của họ dù bình yên đã quay trở lại. Chiến tranh để lại nhiều mất mát đau thương, đặc biệt đối với các gia đình. Những người phụ nữ chung thủy chờ chồng mòn mỏi, những người phụ nữ không thắng nổi cám dỗ của cuộc sống đã lỡ sai lầm, tất cả họ đều đáng thương. Họ không có tội, không ai có tội, chỉ bởi chiến tranh đã lấy đi hạnh phúc bình yên và bé nhỏ của họ. Có nhiều phụ nữ bất hạnh như thế bước ra từ những cuộc chiến tranh...
Sưu tầm.

Cà phê một mình


Cà phê một mình

Tạt vào một quán café quen thuộc nằm nép mình dưới những vòm hoa bằng lăng ngợp sắc tím, ngồi nơi góc khuất bên khung cửa sổ có nhành phong lan đang dần héo úa, nghe vọng lại đâu đó giai điệu khắc khoải của “Cà phê một mình”, thấy lòng hoang hoải, da diết điều gì đó mông lung…

Sáng nay cà phê một mình
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa
Nhớ em bao nhiêu cho vừa
Em ơi, em ơi…
Giai điệu này Ngọc Lễ viết cho một buổi sáng “Sài Gòn chợt mưa” gieo vào lòng nỗi nhớ chênh vênh mang hình luyến tiếc từ một “cuộc tình mong manh”. Và bởi có rất nhiều những “cuộc tình mong manh” trôi qua trong đời mỗi người, nên cái lẻ loi “cà phê một mình” của người chốn phương Nam vượt qua không gian mà giăng trong một sớm Hà Nội trở gió. Lòng trôi đi cùng những giai điệu về em. Cà phê. Tình mong manh. Và nỗi nhớ….
Sáng nay nghe mưa quanh mình
Trời chợt lạnh như mùa đông
Những cơn mưa rơi ơ thờ
Rớt trên cuộc tình mong manh

Ngày em nói lời chia tay là một ngày chớm đông buồn lạnh lẽo. Em nói bình thản và nhẹ tênh như những làn mưa bụi lất phất nhẹ bay trên những vòm cây đang mùa rụng lá mà tôi nghe lòng mình tê buốt, nhói đau…Trong góc tối của một quán cà phê trên đường Bưởi, em quay mặt đi, lạnh lùng, dứt khoát… Em không muốn nhìn vào mắt tôi, thấy phút tôi yếu mềm, sợ lòng mình cũng yếu mềm theo, hay thực sự tình yêu em dành cho tôi đã nguội lạnh? Tôi không biết. Mùa đông không biết. Tách cà phê đen đang nhỏ xuống từng giọt chậm buồn kia cũng không biết… Chỉ có những chuỗi ngày tiếp theo dài và buồn lê thê như tiếng gió hú ngoài mặt đường nhựa khô khốc bên tôi – và những khoảnh khắc cà phê một mình, gặm nhấm từng giọt đắng chơi vơi…
Những thanh âm hoài niệm khắc khoải, một dấu hỏi vô hình day dứt cho một cuộc tình đi qua:
Em đã đi một ngày mưa buồn
Cơn gió đông lạnh đầy đôi tay
Em đã đi để lại nơi này
Đôi mắt nâu ngồi buồn xa xăm
Như cánh chim lạc về phương nào
Theo bước chân một ngày mưa bay
Em đã đi để lại nơi này
Cơn gió đông còn buồn mênh mang
Căn phòng của tôi vẫn tràn ngập hình bóng của em, tràn ngập kỷ niệm. Một cành hoa sữa cuối thu đã khô còn đó, gợi nhớ bờ môi em ấm nồng trên đường Nguyễn Du. Nụ hôn đầu vụng dại, và ngỡ giây phút ấy thời gian như ngừng lại, chỉ có hai chúng ta trong không gian của một tình yêu thánh thiện. Tôi đã tưởng rằng cuộc đời này em thuộc về tôi mãi mãi, rằng hai ta vỡ ra từ một mảnh nguyên thể nào đấy của thượng đế, sinh ra là để cho nhau, để đến với nhau mà hợp nhất, gắn kết khăng khít…Nhưng giờ đây, đối diện với thực tại vẫn là nỗi ám ảnh về “một ngày mưa buồn” em đi, gió đông về lạnh đầy trên đôi bàn tay tôi hụt hẫng theo ánh nhìn vời vợi về mãi cuối con đường xa xăm… Em đi qua tôi – như cánh chim trắng bỏ lại khung trời ân tình xưa hoang lạnh. Những kỷ niệm chẳng thể ấm lên thành lửa sưởi ấm cho tim – chỉ thấy lòng như căn nhà trống gió lùa bốn hướng, mênh mang buồn theo cơn gió đông hờ hững…
Sáng nay mây thấp trên đầu
Từng giọt cà phê ngọt đắng
Biết em nơi đâu bây giờ
Em ơi, em ơi…
Sáng nay ngồi khóc một mình
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
Biết ta xa nhau thật rồi
Ơ………. hờ
Kỷ niệm tràn lên, oà vỡ luênh loang nơi quán nhỏ, rồi tan dần đi theo từng “từng giọt cà phê ngọt đắng” đầu môi, trả tôi về với hiện thực của một buổi sáng “mây thấp trên đầu”, “biết ta xa nhau thật rồi” – một thực tại chẳng thể đổi thay. Nhớ thương vẫn còn vẹn nguyên. Nhớ thương quắt quay đôi khi làm lòng đau đến bật khóc – khóc một mình trong góc khuất cuộc tình, trong bóng tối ly cà phê cùng lời tự vấn: Em giờ nơi đâu?
Ly cà phê giăng vào mắt tôi một màu nâu buồn, giăng vào mắt đêm một màu thăm thẳm cô đơn; giăng vào tháng năm những ngọt đắng mênh mang – cho một sáng tháng 5 vô tình trở gió, giai điệu “Cà phê một mình” gõ cửa nói với tôi về câu chuyện tình buồn của hai kẻ đi ngược chiều mùa yêu…
Sưu tầm.